Chị ấy ngon quá tôi không cưỡng lại được. tôi không thể tưởng tượng được chuỗi năm thờ ơ đó lại kéo dài đến thế nào. .Vì vậy, lần cuối cùng cô ấy ở một mình, tôi đã nói với cô ấy rằng liệu cô ấy có còn giận tôi không. Cô ấy thở phào nhẹ nhõm vì tưởng tôi giận cô ấy. –Peter, xin lỗi, được không? Đêm qua đó không phải là ý định của tôi… “Tôi biết, Isabel đôi khi quá nhiệt tình, nhưng lẽ ra bạn không nên mắng tôi như vậy,” tôi nói với cô ấy mà không tỏ ra khó chịu. -Điều tôi không hiểu là tại sao bạn lại tát cô ấy, ừ theo cách nghĩ của cô ấy thì tôi nghĩ cô ấy không đáng bị đánh… -Nhưng cô ấy dồn tôi vào chân tường, tôi cảm thấy tồi tệ vì tất cả những gì cô ấy nói với tôi…