Thôi nào, đừng đọc sách nữa anh. Anh ta đến gần bàn, kéo ghế ra và nói với tôi. – Chào David. Tôi là người gợi cảm, bạn có thích tôi không? Đứng vuông vức và há miệng chỉ là một câu chuyện ngụ ngôn về khuôn mặt của tôi. Tôi bị bỏ lại nguyên vẹn, tượng đài đó đã chú ý đến tôi, tìm kiếm tôi và muốn có tôi. Chân tôi run rẩy, tôi hỏi anh. Tại sao lại là tôi? Sao bạn biết tôi? – – Chuyện dài lắm, 5 năm trước tôi làm ở cơ quan nơi bạn làm, tôi nhận tin nhắn của bạn nhưng bạn không để ý đến tôi, vì tôi chỉ là một đứa nhóc đeo kính và niềng răng. Kể từ đó tôi đã yêu em. Về hình dáng đẹp trai của anh, về những câu chuyện mà các cô gái khác kể về việc anh là một kẻ lăng nhăng, nhưng cũng có một cử chỉ của anh đối với em, em luôn mỉm cười với anh, anh sẽ chết lặng và như một kẻ ngốc đến nơi bạn đồng hành của mình đã từng.

Thôi nào, đừng đọc sách nữa anh

Thôi nào, đừng đọc sách nữa anh